Phan Thị TuyếtNhư

Tôi nhớ tôi của năm tháng đó
tim như một cơn gió
không neo đậu phương nào…
Tôi nhớ tôi của ngày tháng chưa hư hao
thấy một bông hoa đã tin rằng cuộc đời này luôn tươi đẹp
quãng đường có bao xa nhưng chỉ cần áo len và đôi giày ấm
mắt không còn sợ gì lạ lẫm
kể cả một yêu thương… Ai sẽ đứng bên cạnh mình lúc bão giông
và tay giữ hộ những nỗi niềm…
Không cần nói gì như bóng tối phải xuống

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *